Nén...Bung

Bố la nó: "Đàn ông đi bước đi gì mà ngắn và chậm chạp quá!?"
Nó im. Nén đi cái thằng tôi và cục giận. Nó pha sữa cho bố.
Nó thấy bố loay hoay chùi vết sữa trên bàn. Nó bực vì bố ko lo uống sữa mà lo lau bàn.
Nó la: "Bố lo uống sữa đi. Cứ lo lau lau, chẳng được gì!?"
....
Bao nhiêu dồn nét. Nó dựt cái khăn từ tay bố nó. Nó đổ ào cơn giận của nó: "Yêu cầu của bố cao quá, con chẳng đáp ứng nổi đâu. Con mệt mỏi lắm ..."
....
Nó buồn lắm vì biết bố nó bị tái phát. Nó phát cáu. Nó bất lực. Nó quay mặt vào tường: "Con đã cố gắng lắm rồi, sao lúc nào bố cũng chê trách con!? Bước ngắn hay bước dài thì là tính cách của con, do con chọn. Lúc nào chăm bố con cũng cố gắng nhanh nhất có thể mà, như vậy chưa đủ sao!!???."
....
Nó hiểu bố nó đang buồn. Buồn vì nặng gánh gia đình, cho nó và đứa em của nó. Buồn vì mình vô dụng. Nó ghét căn bệnh đó kinh khủng. Nó mong có ngày dẫn bố nó đi dự lễ tốt nghiệp của em nó lắm. Sao mà khó thế? Bố nó đã cố gắng rất nhiều trong phần đời của mình cho nó và gia đình.
Để làm gì!?
Nó chỉ cần bố nó khỏe thôi.
....
Bố à, đừng mất hi vọng.
Con sẽ luôn bên cạnh bố.
Con xin lỗi vì đã nặng lời với bố.
Con tin bố sẽ khỏe.
Thương bố nhiều.

Comments

Popular Posts